Chị là một Việt Kiều mang 2 quốc tịch, Việt Nam và Áo. Năm 1989, chị mang theo 4 đứa con sang Áo đoàn tụ gia đình. Ở Áo, chị sinh thêm 8 đứa con nữa, tổng cộng là 12 đứa con, 4 gái, 8 trai. Chị cảm thấy ơn trời vì có một gia đình đông con. Dù cuộc sống vô cùng vất vả, nhưng bù lại, chị được chính phủ Áo ưu tiên nhập quốc tịch sau 10 năm nhập cảnh.
Năm 2002, chị về Việt Nam với mong ước đầu tư xây dựng Bệnh viện TÌNH THƯƠNG trên đất mẹ Bình Thuận. Là người Việt Nam cư trú ở nước ngoài, Luật Đất đai của chúng ta khi đó không cho phép họ đứng tên quyền sử dụng đất. Vì vậy, để mua đất cho dự án xây dựng bệnh viện, chị phải nhờ mẹ đẻ đứng tên trong Thỏa thuận chuyển nhượng quyền sử dụng đất với bên bán đất là cụ B. Vì đất của cụ B chưa có sổ đỏ nên hai bên chỉ lập văn bản thỏa thuận về việc đặt cọc chiếc Hyundai để mua 4.600m² đất, thỏa thuận việc mua bán đất mà không có công chứng, chứng thực. Thỏa thuận được bên mua và bên bán ký, bên bán là cụ B cùng 8 người con ruột của cụ ký đồng ý để mẹ bán đất (vì ông L, chồng cụ, đã mất) với lý do được trình bày trong Biên bản họp gia đình: “Mẹ tôi bệnh nặng, gia đình quá khó khăn, chúng tôi đồng ý bán đất để lấy tiền điều trị cho mẹ ruột”.
Vì thế, bên mua không những đã giao đủ số tiền theo thỏa thuận là 690 triệu đồng (trong đó có 200 triệu tương ứng giá trị chiếc ô tô Hyundai đặt cọc), mà người phụ nữ Việt Áo ấy còn rộng lòng, cho các anh chị em trong nhà cụ B vay tiền để giải quyết khó khăn. Bởi chị coi gia đình cụ B như người nhà, coi con cụ B như các em. Vậy mà…
Năm 2003, cụ B mất. Năm 2004, con trai trưởng của cụ B được tất cả các em đồng ý làm thủ tục khai nhận thừa kế và sang tên đất đứng tên anh cả, rồi họ chia nhau hơn 13 ngàn mét vuông đất mà cha mẹ họ để lại. Trong đó vẫn giữ lại 4.600m² mang tên anh cả để trả đất cho bên mua. Tuy nhiên, đời không như là mơ. Bên bán đất đã triệt để lợi dụng cơ hội mẹ mất để trì hoãn, không chịu giao đất. Vì vậy, năm 2007, người đàn bà 12 đứa con ấy buộc phải rời Áo, gửi lại các con ở Áo để trở về Việt Nam, bước vào con đường khởi kiện đến Tòa án có thẩm quyền để đòi đất.
Trong các lời khai của mình từ 2007 đến 2009, lần lượt 8 người con của cụ B thừa nhận mẹ mình đã nhận đủ tiền 690 triệu của bên mua đất, trong đó có chiếc xe Hyundai. Tuy nhiên, do vụ án bị kéo dài, từ sau năm 2009, 8 người con của cụ B đã liên kết với nhau và đồng lòng “phản cung”. Họ không thừa nhận mẹ họ đã nhận cọc chiếc xe (mặc dù con trai út của cụ B vẫn đang sử dụng chiếc xe đó), họ yêu cầu bên mua đất cung cấp chứng cứ chứng minh đã trả số tiền 490 triệu… Rồi họ viện lý do còn hai đứa con riêng của bố họ và một đứa con nuôi của mẹ họ không ký bán đất, nên thỏa thuận mua bán mà họ và mẹ họ ký năm 2002 là vô hiệu. Họ còn lập luận rằng số tiền họ trả nợ cho chị chính là họ đã thay mẹ trả lại tiền đất cho chị.
Ôi chao, một vụ kiện đã được xử sơ thẩm, phúc thẩm, rồi lại hủy, lại tạm đình chỉ, rồi đợi, rồi chờ, rồi lại sơ thẩm, phúc thẩm lần thứ hai. Và cuối cùng, sau gần 17 năm (từ 2007 đến 2024), chúng tôi, những Luật sư Trung Cường, mới đặt dấu chấm hết tròn trịa cho tất cả mọi mưu mô lợi dụng cái chết của mẹ để chiếm đoạt tài sản của người phụ nữ Việt Kiều có tấm lòng Bồ Tát. Cũng trong gần 17 năm ấy, đã có 3 Luật sư tham gia tố tụng hỗ trợ pháp lý và bảo vệ quyền lợi cho chị, nhưng… Chị chỉ biết ngửa mặt kêu trời bởi lòng tin quá mong manh và luôn bị rình rập “đánh cắp”. Kết thúc phiên xử phúc thẩm đúng vào ngày sinh nhật lần thứ 63 của chị, Tòa tuyên án với lập luận logic, chắc chắn, buộc ông H phải trả lại 4.600m² đất cho chị. Vậy là công lý và công bằng đã thuộc về chị. Chị ơi! Muộn còn hơn không, phải không chị? Chị như “gái một con” tung tăng, vui sướng đưa chúng tôi lên con tàu nguy nga tráng lệ và lướt sóng trên sông Sài Gòn, để chị được thả hồn với dòng sông quê, để ngọn gió nam mơn man xoa dịu niềm đau sau gần hai mươi năm lăn lộn theo kiện nơi đất mẹ. Và đặc biệt, chị muốn tri ân những Luật sư tận tụy của Trung Cường, người đã đặt dấu chấm than đầy cảm xúc cho vụ kiện dài gần hai thập kỷ của chị!
Chị chia tay chúng tôi bằng những cái ôm thật chặt. Người ở lại trời Nam, người vượt mây về Bắc. Nhưng tình cảm dành cho nhau thật thắm thiết, thân thương – cái ôm của người Việt và người Áo. Chúng tôi chúc chị trở lại đất Áo để đoàn viên cùng 12 con và các cháu nội ngoại, hạnh phúc viên mãn nhé chị!
Vừa đáp máy bay tại Nội Bài, tôi lại nhận được tin nhắn thân thương của chị: “Cảm ơn các nữ tướng nhiều thật nhiều… sau mấy chục năm bầm dập, niềm vui lớn nhất là chị đã tìm đúng đối tượng… quyết chiến”.
Hà Nội, tháng 7 mùa Vu Lan 2024.