
Từ thành phố Hà Giang
Đến Nậm Ban gần 200 cây số
Vượt Cổng trời, vượt cao nguyên đá Đồng Văn
đẹp mê hồn nhưng thâm trầm, khắc khổ
Qua Lũng Phìn-Yên Minh, Mèo Vạc- Tát Ngà…
Chập choạng hoàng hôn, hun hút đường xa
Một bên là trời, một bên là vực thẳm.
Thương lắm
Bà con dân bản nơi đây!
Những gương mặt hao gầy,
hốc hác
690 hộ với hơn 4000 người sống chênh vênh giữa ghềnh và thác
Đói nghèo, lạc hậu bủa vây!
Bà con nơi đây
Nghề chính làm nương, nương thì trơ trọi
Có tý ruộng dưới thung thì lũ xô, mưa xói
Ngô lúa nhọc nhằn vượt sỏi đá ngoi lên.
Thanh niên nơi đây chẳng ai nghĩ thanh niên
14, 15 đã lấy chồng, lấy vợ
Chưa kịp ước mơ, ước mơ đà đang dở
Quẩn quanh với cắt cỏ, nuôi bò.
… Tối ấy Sùng Mý Cho
Tổ chức họp bàn làm ma khô* cho bố
Họ mạc, dân làng xúm vào giúp đỡ
Có cả anh em Mý Sính, Mý Po**
Phong tục người Mèo lắm cái hay ho
Uống rượu suốt đêm thay cho uống nước
Nhắm chẳng cần mồi, uống khan cũng được
Việc bàn chưa xong đã ngả ngốn say
Vậy là qua đêm nay,
Một đêm yên bình cùng cơn mưa cuối hạ.
Có ai biết, ai ngờ tai họa
Đang rập rình giăng bẫy các anh?!
Sáng mồng 5 đi cắt cỏ tranh
Già Thị Dợ bàng hoàng, hoảng sợ
Dưới tả ly âm một người xấu số
Chết chẳng toàn thây, xác đã mất đầu
Chị hấp tấp chạy về
Thông báo với chồng chỉ nói được một câu
Vội vàng Cho đi báo cáo công an xóm
Trong tâm trạng thất thần, thấp thỏm
Dợ đưa Cho và mọi người đến hiện trường.
Công an rất khẩn trương
Bảo vệ, khoanh vùng, truy tìm hung thủ
Hai tháng lật tung từng gốc cây, ngọn cỏ
Mà chẳng tìm ra một dấu vết nào
Ngoài tấm bìa caton
Nghi là dùng để bọc con dao
Và một chiếc dép lê cách đó hai chục mét.
Bất chợt hình dung đến con dao chọc tiết
Mới truy vấn người báo xác chết đầu tiên.
Kịch bản được dựng lên
Hung khí cần thêm một cây gậy gỗ
Giết chết, chặt đầu, phải vài người hỗ trợ
Mới có thể gây ra một tội ác tày đình!
Thế là Cho bị triệu tập để giải trình:
– Tối mồng 3/8 tôi đi đón Sính ở Lũng Phìn rồi về nhà Po uống riệu,
Lâu ngày chẳng gặp nhau nên bao nhiêu cũng thiếu
Lại sang nhà Sính uống thêm một trận tưng bừng.
Gần hết đêm mới bước ngập, bước ngừng
Ai về nhà nấy.
Sáng mồng 4, gần trưa tôi mới dậy
Vội vàng đi mời người họp ma khô
Những chỗ thân tình chỉ gọi điện và phô
Không thể đến từng nhà, từng người được.
Chỗ Sính và Po là anh em cốt nhục
Chỉ cần điện thoại là xong.
– Sao anh cứ quanh co rồi lại lòng vòng
Mà không khai ra kẻ nào gây tội ác?
Có phải các anh đã “chén thù chén tạc”
Rồi rủ nhau đi cướp của, giết người?!
Sau nhiều phen tra khảo liên hồi
Lần lượt Sính, Po bị lôi vào tố tụng.
Tiếng H’mong còn ngây ngô, ấp úng
Chối tội làm sao bằng tiếng Việt bây giờ?!
Mấy vị thông ngôn cũng tậm tịt, ỡm ờ,
Sự hiện diện của Luật sư cũng chỉ cho đúng luật
Nên lời khai ban đầu thành sợi dây oan khuất
Buộc các anh vào tội ác tày trời!
Phiên toà đầu tiên họ đã phản cung rồi
Pó bị tuyên tử hình, Sính chung thân, Cho tù 23 năm vì 2 tội.
Dư luận bàng hoàng, bị cáo thì nhức nhối
Bởi những bản cung tự thắt cổ mình,
Trước nỗi đau chẳng chịu nổi cực hình,
Trước nỗi nhục vì nghèo hèn, ngu dốt,
Trước thành tích u mê với chiến công dại dột,
Trước những oan sai không cãi được thành lời…!
Nghiên cứu hồ sơ càng trăn trở khôn nguôi
Bởi ngoài lời khai nhận ban đầu,
mọi chứng cứ đều chống lại các cơ quan tiến hành tố tụng:
– Chiếc gậy gỗ khiến ĐTV vô cùng lúng túng,
Chẳng biết nó đi đâu, tìm kiếm ở chỗ nào?!
– Cái con dao thu giữ của đồng bào (Pó)
Lại ngắn hơn con dao gây án 10centimet;
– Ví và mũ của nạn nhân, đưa người thân xem, người thân bó tay vì không thể biết;
– Giám định biển số xe, chẳng thấy dấu vân tay nào của Pó hoặc Cho;
– Bộ quần áo mưa, chùm chìa khoá đã bị đốt thành tro
Đem giám định cũng chẳng thể chứng minh là quần áo mưa hay chùm chìa khoá?!
– Những vật chứng vô cùng có giá
Để thu thập vân tay thì họ lại chẳng làm:
– Như tấm bìa caton mà Cáo trạng buộc Sính mang
Không giám định để tìm vân tay của Sính;
– Chiếc dép trái của nạn nhân cũng không đem giám định
Xem có thấy vân tay của Sính hoặc Cho?!
– Giết để cướp tài sản mà sao các bị cáo không lo
Lấy xe máy giá trị hơn chiếc ví (6,7 triệu)?
– Số tiền cướp của nạn nhân cũng thật là vô lý:
Có bị cáo khai là chỉ 1 triệu thôi;
Cáo trạng quy thành 2 triệu không trăm năm mươi;
Có chỗ lời khai lại là 2 triệu rưỡi?!
Trong khi đó vợ nạn nhân đã nói:
Khi ra khỏi nhà, chồng tôi có 100****;
Đi chợ Lũng Phùng để bán 1 tải măng
Tính giá trị khoảng 200 ngàn xấp xỉ;
Cứ cho là chiều về, ông chạy được 10 cuốc xe ôm hoặc hơn tý tỵ
Thì có thêm khoảng 3-400 trăm ngàn.
Thử hỏi lấy đâu mà các bị can
Chiếm đoạt của nạn nhân gần 2 triệu mốt?!
– Bộ quần áo của bị can cũng bị thu hồi nốt
Cũng chẳng thèm tìm máu của nạn nhân;
– Tìm đến hiện trường, càng nghĩ ngợi phân vân:
Không có vết đổ xe, không một giọt máu nào vương lại
Dẫu đêm qua chỉ một chút mưa phùn!
Xin mọi người hãy bình tĩnh đừng run
Theo Cáo trạng thì ông Miều bị đập chết rồi chặt đầu, vứt xác gần ngay đó
Bởi những kẻ sát nhân hung hãn, côn đồ
Vậy mà hiện trường vẫn sạch, vẫn khô
Chỉ vài ngọn cỏ cây có ngả nghiêng đôi chút.
– Cả thời điểm chết của nạn nhân cũng không hề được good
Để so sánh với thời gian bị cáo ngủ ở nhà!
Năm lần trả hồ sơ nhưng các vị điều tra
Chẳng thể tìm thêm chứng cứ mà buộc tội
Suốt 2 năm trời loanh quanh 1 câu hỏi:
Tại sao đã nhận rồi giờ lại chối hả bay?!
Không lẽ công đường lại chịu bó tay
Trước 3 kẻ H’mong hiền lành và thất học?
Ta cứ buộc, cứ tuyên, ra pháp trường mà khóc
Lúc ấy có trách ta thì đã muộn rồi!
Nhưng toà án lương tâm sẽ cắn xé các người
Thần thánh cũng không tha những trái tim độc ác
Nên xin các quan toà hãy công tâm phủ bác
Kết luận điều tra cùng Cáo trạng bất công
Bởi những cứ nêu trên đều chống lại các ông
Và bảo vệ người dân vô tội.
Xin độc giả hãy công tâm kết nối
Và sẻ chia cho thấu tới thiên đình
Dư luận đang chờ một bản án phân minh!