TÌNH ĐẤT

Nhân tình thế thái lao đao vì bát gạo, đồng tiền
Trên dưới đảo điên tranh nhau từng tấc đất.
Dẫu biết rằng đất không đẻ
Người vẫn sinh
Nhưng sinh ra rồi sẽ mất
Vậy thì tranh nhau, giành giật để làm gì?!

Huynh đệ tương tàn chỉ bởi một lối đi
Nơi góc vườn xưa từng đánh bi, đánh đáo,
Nơi thuở ấu thơ từng cắn chung quả táo,
Nơi từng dìu nhau vượt qua khúc đoạn trường,
Nơi mẹ não nề khóc tiếng khóc bi thương
Tiễn biệt người thân về nơi cát bụi,
Nơi tổ tiên ta một đời lầm lụi
Gom góp tình yêu, tích lũy của để giành,
Nơi ông bà từng tiễn chú, cha, anh
Cầm súng lên đường bảo vệ từng tấc đất.
Tổ quốc độc lập rồi, xót thương người đã mất
Một góc đèn nhang thờ cúng ông bà…
…Đất không đẻ ra người nhưng nuôi lớn chúng ta
Nhắc nhở cháu con tình yêu cốt nhục
Máu chảy về tim nối liền thủ túc
Một giọt máu đào hơn biển nước người dưng!

Đất không đẻ ra người và cũng chẳng thể ăn
Chẳng thể mang theo khi ta về cát bụi
Đất là quê hương níu ta về nguồn cội
Hồn cốt linh thiêng máu mủ ruột rà.
Đất quý hơn vàng nhưng chẳng thể làm ra
Tình nghĩa trăm năm họ hàng, gia tộc.
Đừng để lòng tham vì đất mà đầu độc
Giết chết anh em, hủy hoại gia đình!

Quốc gia tranh giành, Nhân dân phải hy sinh
Anh em tranh nhau, nghĩa tình là vật tế
Đất không phải là người, đất hồn nhiên đến thế
Huynh đệ tương tàn làm tan nát lòng nhau!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *