
Tôi muốn để nguyên cái tiêu đề có sức nặng như thế bởi quả thực giá trị lớn lao của nó mang lại, sự “hồi sinh” hạnh phúc một gia đình!
21h, Giám đốc Tổng đài tư vấn 24h (thuộc Công ty Luật TNHH Trung Cường) gọi: “Báo cáo sếp, cháu chuyển cho sếp một vụ ly hôn ở một huyện xa tại tỉnh TB. Hai vợ chồng đã thuận tình ly hôn, chỉ còn tài sản là chưa thống nhất được. Chắc cô phải vào cuộc. Lượng tài sản khá lớn, khoảng gần 30 tỷ. Người chồng chỉ đồng ý chia cho vợ một phần ba. Hai con, một trai, một gái, đang học phổ thông, thống nhất ở với Mẹ”. Cháu chuyển cho cô số điện thoại khách hàng nhé. Vâng ạ.
Một gia đình không còn trẻ nhưng vẫn còn sung sức, vợ 41, chồng 45 tuổi; với 18 năm chung sống, đã có trong tay khối tài sản kếch sù (ít nhất là so với vợ chồng Luật sư tôi đây), đủ cả “nếp, tẻ”, vậy mà tan vỡ dễ thế chăng. Băn khoăn, nuối tiếc, tôi liền bấm máy.
A lô. Xin tự giới thiệu, chị là T, người của Công ty Luật TNHH Trung Cường. Qua Tổng đài tư vấn của Công ty, chị có số của em và biết em ít tuổi hơn chị. Cho phép chị gọi là em nhé!
Đầu dây bên kia, tiếng một phụ nữ có chất giọng vang, dễ nghe. Alo! Em chào chị! Em đã có số của chị do anh Khánh (GĐTĐTV) cho, nhưng em chưa kịp gọi cho chị. Em cảm ơn chị đã gọi cho em. Em có việc muốn nhờ Luật sư của Công ty Trung Cường giúp đỡ để vợ chồng em sớm được ly hôn. Chúng em không muốn hòa giải nữa, đã thỏa thuận xong, chỉ còn vướng về chia tài sản. Chị giúp em nhé. Em yêu cầu chia đôi nhưng anh ấy nhất quyết chỉ chia cho em 1/3. Em không đồng ý.
Em ơi! Việc đó trong khả năng của Công ty chị, và tất cả phải theo quy định của pháp luật. Nhưng trước khi nhận vụ này, chị xin hỏi em vài điều. Nguyên nhân nào dẫn đến các em ly hôn? Mâu thuẫn đã đến mức trầm trọng chưa mà phải buông tay nhau nhanh thế? Cuộc sống, công việc và tình cảm những năm tháng sống chung như thế nào?
Chị ơi! Chúng em chung sống với nhau đã 18 năm, được hai con, một trai, một gái. Các cháu ngoan, học giỏi và đang học phổ thông. Tài sản chung khoảng gần 30 tỷ. Đó là kết quả quá trình kinh doanh của cả hai vợ chồng. Gia đình em đã từng là điều mơ ước của nhiều người trong phố huyện. Bạn bè em đều nói em có một gia đình quá đỗi hạnh phúc. Và quả thực em cũng thấy là như thế. Chồng em chỉn chu chăm lo gia đình, toàn tâm toàn ý với công việc kinh doanh, không chơi bời và cũng có tố chất kinh doanh. Chúng em mỗi người phụ trách một mảng trong bán hàng, khá độc lập và lợi nhuận hai bên tương đương. Nhiều người đánh giá em giỏi dang, tháo vát và có lộc hơn. Em thì thấy mình được trời thương nên làm ăn cũng được.
Mâu thuẫn của chúng em bắt đầu nảy sinh từ việc em có quan hệ thân thiết với một người bạn khác giới, chưa vợ. Chúng em chơi với nhau, quý nhau và cậu ấy có tình cảm quá mức với em. Em khẳng định với chị là em cũng quý cậu ấy nhưng chúng em chưa đi quá giới hạn cho phép. Có chăng chỉ là những cuộc điện thoại mang tính chất tình cảm hơi quá một chút thôi. Anh ấy nghi ngờ, lén cài đặt và ghi âm được một số điện thoại giữa em và cậu ấy. Dù chưa đi quá giới hạn nhưng em biết là trong tư tưởng mình cũng đã có phút xao lòng ngoài chồng vợ nên đã rất thành thực xin lỗi chồng, em đã hứa sẽ dừng lại, cam kết không để chuyện gì xảy đến giữa hai người. Anh cũng bỏ qua cho em nhưng chỉ với ba điều kiện: (1) Giám sát và quản lý điện thoại của em; (2) Giám sát hoạt động tài chính của em và (3) Dù đi đâu, làm gì đều phải báo cáo anh ấy.
Em không thể chịu được cái kiểu ra điều kiện như vậy. Rõ ràng là anh ấy không còn tôn trọng em, không còn tin em, quản lý em quá mức như vậy. Cộng với việc anh ấy lén ghi âm điện thoại của em, và trong một số cuộc “hội ngộ” giữa các cặp bạn bè trong nhóm (chúng em có 10 đôi chơi thân với nhau), anh ấy đã có lần nói năng thiếu tôn trọng em. Ví dụ như: anh ấy cho rằng em văn hóa lùn, không thèm chấp. Vì vậy, em quyết định đường ai nấy đi. Lúc đầu anh ấy không đồng ý nhưng giờ thì đã ok rồi. Con ở với em. Tài sản, em yêu cầu chia đôi, nhưng anh ấy nói em chỉ được 1/3 nên đề nghị Tòa án giải quyết chia tài sản. Chị giúp em giải quyết êm thấm, nhẹ nhàng và kín đáo. Em không muốn để người ngoài đồn ra, tiếng vào, bởi vốn trong mắt mọi người, chúng em đang rất hạnh phúc. Em cũng thấy rất xấu hổ, một gia đình đang êm ấm, ăn nên, làm ra như thế nay tan vỡ. Nhưng không thể khác chị ạ. Em cảm ơn chị nhiều.
Tôi lắng nghe người phụ nữ trải lòng, chỉ đệm đôi lời vào khi cần thiết để cô ấy biết tôi vẫn đang chăm chú nghe, thi thoảng hỏi lại để bạn ấy trình bày kỹ hơn.
Chị hỏi em nè, trong kinh doanh, chắc là em sắc hơn chú ấy rồi, đúng không? Vâng ạ. Và chắc em có lợi thế kinh doanh hơn. Dạ, mọi người cũng nhận định thế ạ. Ngoài mâu thuẫn kể trên, các em còn mâu thuẫn gì khác không? 18 năm chung sống có thực sự hạnh phúc không? Quan hệ của các em với bên nội, bên ngoại thế nào?
Không dấu gì chị, chúng em đã rất hạnh phúc, chỉ giờ đây mới phát sinh mâu thuẫn. Em và anh ấy ứng xử với hai bên nọi ngoại chu đáo, đủ đầy, mọi người đều công nhận điều đó. Nhưng gia trưởng là bản tính của anh ấy. Trước đây em chịu được nhưng giờ em không thể. Ba điều kiện ấy với một người có khả năng tự lập, độc lập trong kinh doanh và với mối quan hệ bạn bè không khép kín của em, em không thể chịu được.
Hai con em phản ứng thế nào? Dạ. Các cháu nói, chúng con không muốn bố mẹ chia tay, bố mẹ hãy cho nhau một cơ hội để gia đình mình được đoàn tụ. Nhưng nếu vì bố mẹ không thể ở với nhau nữa, chúng con sẽ không ngăn cản và sẽ sống cùng mẹ.
S ơi! (S là tên người phụ nữ). Chị thấy rằng, mâu thuẫn của các em chưa có gì đáng để đánh đổi mà đến mức phải tự tay phá vỡ một gia đình. Các em đã có 18 năm chung sống hạnh phúc, có hai con trai, gái đáng mơ ước, các cháu ngoan và học giỏi, và chị còn tin các cháu đã rất lớn khôn trong suy nghĩ, biết đưa ra mong muốn của mình nhưng rất lý trí khi tôn trọng tình cảm và quyết định của bố mẹ. Các con em không muốn bố mẹ vì chúng mà phải dằn lòng chịu đựng sự miễn cưỡng sống bên nhau. Chị thấy, chính lời nói ấy của các con mà vợ chồng em nên ngồi lại với nhau để đối thoại cho hết. Mọi mâu thuẫn nhỏ nếu không được vợ chồng đối thoại thẳng thắn để giải quyết đến nơi, đến chốn sẽ dễ nung nấu thành mồi lửa lớn thiêu trụi thành quả hai người đã rất vất, hy sinh trong gần hai mươi năm để có được.
Em nghĩ lại xem, với lời nói của chồng về vợ mình “văn hóa lùn”, có lẽ bạn ấy nói ra trong hoàn cảnh khi đó đã linh cảm và nghi ngờ em có quan hệ ngoài luồng, nhưng chưa nắm được chứng cớ, vì vậy mà “giận cá chém thớt”. Khi một người đàn ông đang hạnh phúc, bỗng dưng nghe được tin bị vợ “cắm sừng” chắc chắn sẽ vô cùng bức xúc. Lại vốn là người kinh doanh thành đạt, người đàn ông thành đạt không dễ gì chịu đựng nổi sỹ diện bị tổn hại ghê gớm như thế, nên việc phát ra nhưng lời nói khó nghe, thậm chí giận giữ vô cớ cũng là điều dễ hiểu. Cho nên, chưa hẳn là bạn ấy thiếu tôn trọng em mà là do giận quá mất kiểm soát lời nói mà thôi. Còn chị tin, trong sâu thẳm, cậu ấy rất tôn trọng và cảm ơn em, vì em đã cho cậu ấy hai cục cưng vô giá, em kinh doanh thành đạt, có một gia đình vững vàng về vật chất, ấm áp, phong phú về tinh thần. Một khối tài sản khá lớn, hai con ngoan giỏi và tôn trọng quyết định riêng của bố mẹ, 18 năm hạnh phúc và một nhóm bạn thân 10 cặp chơi thân với nhau đã nhiều năm… Đó là cơ sở để chị nhận định như vậy. Em thấy đúng không? Vâng, chị nói đúng (Tiếng đầu dây bên kia thút thít). Em chưa khóc với ai về chuyện này, vậy mà nghe chị nói, em đã không cầm được nước mắt. Em đã gọi cho vài Luật sư. Họ chỉ nói dăm câu ba điều rồi hẹn ký hợp đồng để họ làm đơn khởi kiện và đến Tòa án làm thủ tục. Còn chị, chỉ nghe em tâm sự mà không nói gì tới ký hợp đồng….
Em ơi! Đối với chị, hợp đồng cung cấp dịch vụ pháp lý cho em không quan trọng. Nếu sau cuộc điện thoại này, em vẫn quyết ly hôn thì chị em mình sẽ ký sau cũng chưa muộn mà.
Chị muốn nói thêm về bản tính gia trưởng của chồng em, em cần biết rằng, trên 50% đàn ông Á Đông vốn sinh ra và lớn lên đã ăn sâu thói quen gia trưởng từ trong chính gia đình của họ. Khi lập gia đình riêng, mỗi người sẽ có sự phai nhạt hay khắc đậm hơn tính cách ấy tùy vào học thức, hoàn cảnh và điều kiện sinh sống, nhất là mức độ ảnh hưởng, cảm hóa của người vợ. Và chị nghĩ, để cho cậu ấy kéo dài bản tính gia trưởng có một phần lỗi của em. 18 năm qua, em đã lần nào góp ý thẳng thắn, có phản ứng rõ ràng về thái độ và hành vi gia trưởng của chồng chưa? Hay em cứ chịu đựng, cứ chấp nhận và bỏ qua, để rồi bản tính ấy ngày càng được củng cố, ngày càng sâu đậm hơn theo năm tháng ?
Ôi chị ơi, chị nói đúng quá. Con em cũng nói như vậy. Con em bảo tại Mẹ. Mẹ không tỏ thái độ rõ ràng và cứng rắn với bố mỗi khi bố gia trưởng, nên bây giờ bố đã hình thành tính cách như vậy rồi.
Cho nên, giờ đây, việc thay đổi bản tính không dễ dàng, em đã chịu đựng gần 20 năm mà vẫn có hạnh phúc đấy thôi. Tuy nhiên, giờ đây mình phải thay đổi và cảm hóa dần dần em ạ. Theo chị, đập đi một thành quả như vậy, em có chắc xây dựng được gia đình mới hạnh phúc hơn? Dạ, em đứng vậy nuôi con thôi ạ. Em có biết nuôi con đơn thân cực thế nào không? Em có tài sản, việc kinh doanh ổn định, chắc sẽ đỡ hơn. Nhưng em có biết các con em đang trong độ tuổi dở người lớn, dở trẻ con, sắp sửa bước vào đời, rất cần sự định hướng, dạy dỗ, chăm sóc và sự làm gương của cả cha và mẹ không? Kinh doanh trong điều kiện xã hội rất phức tạp như hiện nay, nếu có cả vợ chồng, sẽ hỗ trợ được cho nhau rất nhiều, sẽ tạo được cả thế và lực với đối tác. Nếu đơn thương, lợi thế chưa chắc thuộc về mình, dễ bị đối tác lợi dụng, thậm chí coi nhẹ. Và điều quan trọng hơn hết chị muốn nói là các em vẫn còn nặng tình với nhau, còn nhiều duyên nợ lắm, mâu thuẫn của các em chưa đến mức trầm trọng để phải buông tay, đầu hàng nhanh chóng như vậy. Bản chất chồng em vẫn là con người tốt. Chỉ một chút gia trưởng mà thôi. Gia trưởng nên mới đặt ra ba điều kiện với em như vậy. Em nên ngồi lại với chồng, có thể mời cả các con ngồi, đối thoại và phân tích để chồng em hiểu ra các điều kiện ấy là rất vô lý. Ai cũng có tự do cá nhân, kể cả các con. Vợ không phải là vật sở hữu của chồng. Nếu em đã rất thành thật hứa không để quan hệ trên mức tình cảm với bạn khác giới kia mà chồng em vẫn khư khư giữ ba điều kiện ấy thì không thể chấp nhận được, người vợ phải có giá của người vợ. Khi đó em điện thoại cho chị, Công ty sẽ vào cuộc giúp em. Biết đâu, Luật sư sẽ cho chồng em được những lời khuyên bổ ích để bạn ấy thay đổi. Nếu bạn ấy hiểu ra và thay đổi thì hãy trân trọng và giữ gìn những gì mình đang có, em nhé. Chúc em thành công trong công cuộc đấu tranh cho hạnh phúc này. Bởi hạnh phúc là đấu tranh (Kac Mac) mà!
Những ngày sau, tôi có ý chờ điện thoại từ bạn ấy. Nhưng không có cuộc điện thoại nào cả! Tôi nghĩ chắc tốt rồi. Nhưng ngay lập tức “tít tít tít”. Một tin nhắn đẹp xuất hiện với cái kết đẹp. “Em chào chị! Em cảm ơn chị rất nhiều. Nhờ có cuộc điện thoại nói chuyện với chị mà em đã thấy được việc mình cần phải làm… Hiện tại, vợ chồng em đã bình thường trở lại rồi ạ. Em không biết nói gì hơn ngoài sự cảm ơn rất nhiều tới chị! Vợ chồng em chúc chị luôn mạnh khỏe và hạnh phúc! Chúc Công ty phát triển và giúp được nhiều người ạ”.
Tin nhắn ngắn thôi nhưng là cả sự mong chờ của tôi. Một sự nhẹ nhõm không thể nhẹ nhõm hơn. Tôi nhắn lại: “Chị chúc mừng vợ chồng em đã lại tay trong tay. Hy vọng là các em sẽ nắm chặt tay nhau đi đến cuối con đường. Sau cơn mưa trời lại sáng và thường là sáng hơn rất nhiều trước khi mưa. Sau mỗi rạn nứt, mỗi chúng ta sẽ càng nhận ra chân giá trị đích thực và lớn lao của tình yêu, hạnh phúc và của tổ ấm gia đình. Nếu có thể, hãy tạm gác mấy ngày việc kinh doanh và tự thưởng cho cả gia đình một chuyến du lịch, để các thành viên trong gia đình kết nối tình cảm sâu đậm hơn, gần nhau hơn và quan tâm đến nhau nhiều hơn. Vật chất rất cần nhưng đó chỉ là phần nhỏ của cuộc sống, hãy coi đó là phương tiện để làm cho hạnh phúc tròn đầy hơn, ý nghĩa hơn; để cuộc sống tâm hồn của chúng ta sâu sắc và phong phú hơn. Chúc em hạnh phúc!
Một tiếng nói chuyện điện thoại, TK điện thoại của tôi có thể hao đi vài chục ngàn, nhưng điều thu được lại quá lớn lao. Đồng hồ đã điểm giờ giới nghiêm. Tôi đã có một đêm sâu giấc trong tâm hồn thư thái!
Hà Nội, tháng 10 năm 2018